Bài dự thi cuộc thi ” Viết cho con” do Phụ Nữ Ngày Nay tổ chức
- Viết cho con: Con thi an toàn giao thông
- Viết cho con: Yêu thương vô hạn
- Viết cho con: Thư mẹ gửi con gái rượu
- Viết cho con: Tự nhiên mẹ nhớ con
- Viết cho con: Khi sai lầm bước qua ngày hạnh phúc
- Viết cho con: Thiên thần bé nhỏ của mẹ
MS: 182
Họ và tên: Lê Thị Dương
Địa chỉ: Đội 9, Hạ Tập, Thụy Bình, Thái Thụy, Thái Bình
Viết cho con: Mẹ tự hào về con
Nhật Quang – Tô chan thương yêu của mẹ!
Hôm nay sinh nhật con vừa tròn 20, mẹ muốn làm một việc gì đó thật lớn lao dành tặng con, mừng con đã trưởng thành, mừng con đang ở tuổi rực rỡ tràn đầy sức thanh xuân. Nếu không phải con đi du học ở phương trời xa thì mẹ và bố đã đến thăm con. Không gặp được con, nỗi nhớ con, nhớ nụ cười của con, nhớ dáng con chăm chỉ học bài càng thổn thức trong mẹ.
Nhật Quang – Tô chan thương yêu của mẹ!
Con có biết không, trước khi con chào đời, ông nội đã chọn tên Nhật Quang để đặt cho con, gửi gắm mong muốn con sẽ là ánh mặt trời rực rỡ, tỏa sáng khắp mọi nơi. Tô chan là tên thân mật ở nhà mẹ đặt cho con. Chắc con vẫn còn nhớ câu chuyện “Tốt tô chan – cô bé bên cửa sổ”? Cả mẹ và con đều rất yêu thích Tốt tô chan, trường Tô mô e, thầy hiệu trưởng. Mẹ mong con cũng như Tốt tô chan, ngoan ngoãn, khỏe mạnh, luôn vui vẻ, nhân hậu và thành đạt.
Nhật Quang – Tô chan thương yêu của mẹ!
Con sinh ra trong niềm mong mỏi, vỡ òa hạnh phúc của đại gia đình, đặc biệt là của bố mẹ. Nhìn con khôn lớn từng ngày, khỏe mạnh, thông minh, nhân hậu, bố mẹ vui mừng và tự hào về con. Con 3 tuổi biết dọn đồ chơi ngăn nắp, tự mình mặc quần áo; 4 tuổi đã biết quét nhà, cầm giẻ lau bàn ghế; 5 tuổi biết trông em, biết cho em ăn để bố mẹ đi làm, biết theo bà ra vườn nhổ cỏ; 7 tuổi biết cõng bạn về khi bạn bị ốm. Con sớm biết rót nước mời bố mẹ uống khi bố mẹ đi làm về, biết kể chuyện cười khi bố mẹ mệt mỏi, lo âu. Con cũng luôn được thầy cô và người xung quanh khen ngợi vì học giỏi, tốt bụng, thật thà, chăm chỉ. Khi con càng lớn, mẹ càng yên tâm về con.
Nhật Quang – Tô chan thương yêu của mẹ!
Chỉ có một điều nhỏ khiến mẹ lăn tăn, luôn canh cánh trong lòng vì con là từ khi con còn thơ bé, con đã thích chơi những trò con gái như hóa trang làm công chúa, chơi búp bê, bong bóng… Đến khi dậy thì, con hầu như xa lánh, tách mình với các bạn trai mà chỉ thân thiết với bạn gái. Tính con dịu dàng, ít khi nói to, không đánh đấm bạo lực… Mẹ đã sớm nhận ra sự “lạ” của con so với bạn đồng lứa. Tuy nhiên, đến ngày con tốt nghiệp cấp 3, con dẫn bạn về chơi, con đã bộc lộ giới tính thật của mình, nức nở cầu xin bố mẹ cho các con ở bên nhau – vẫn khiến mẹ cũng như bố con choáng váng, ngạc nhiên, đau đớn đến chết lặng.
Trong trạng thái bất ngờ hoảng loạn ấy, bố con đã không kìm chế được mà đánh con, mắng chửi bạn con… Mẹ nhớ mãi những giọt nước mắt của bạn con, nhớ ánh mắt kiên cường của con và lời nói cuối cùng trước khi bạn con bị đuổi ra khỏi nhà còn con bị nhốt lại: “Dù con là gái, trai, gay hay les thì con vẫn là con của bố mẹ, con sẽ mãi phấn đấu để bố mẹ tự hào về con”.
Nhật Quang – Tô chan thương yêu của mẹ!
Đã hai năm trôi qua, bố mẹ đã bình tĩnh lại. Cả bố và mẹ đều dành nhiều thời gian đến các trung tâm tư vấn, đọc các tài liệu, tham gia các diễn đàn… tìm hiểu người ở giới tính thứ 3. Và bố mẹ, từ hoảng loạn, đau đớn khi biết giới tính của con chuyển thành lo sợ con sẽ bị bắt nạt, bị hiếp đáp, bị cô lập. Nhiều đêm mẹ giật mình thức dậy nước mắt đầm đìa vì mơ thấy con hồi nhỏ bị người ta bắt nạt, bị bạn bè kéo quần kéo áo chỉ để chế giễu giới tính khác thường của con. Hàng tháng trời ngày nào mẹ cũng phải gọi điện cho con vì mơ thấy hình ảnh con tìm đến cái chết bởi không chịu nổi những ánh mắt săm xoi, những lời nhục mạ chế giễu. Bố mẹ sợ rằng mãi mãi con rơi vào tâm lý yếm thế của kẻ bị dị nghị, luôn phải đóng kín cánh cửa tâm hồn trước thế giới tươi đẹp và luôn rộng mở ngoài kia, con mãi mãi không tự tin phấn đấu trở thành một nhân cách hoàn thiện. Mẹ tự hỏi con sẽ ra sao nếu bị xã hội không thừa nhận, bạn bè xa lánh, người xung quanh kì thị đến người thân ruột thịt cũng căm ghét coi là kẻ lạc loài, kẻ mắc chứng dịch ghê tởm nan y hết thuốc chữa?
Nhật Quang – Tô chan thương yêu của mẹ!
Hồi mới nghe con thú nhận, mẹ đau đớn và tự trách mình nhiều lắm. Mẹ nghĩ rằng mẹ đã làm điều gì đó sai trái nên khiến ông trời biến con thành như thế. Nhưng dần dà, mẹ hiểu rằng, chẳng ai có lỗi, con càng không có lỗi khi sinh ra như thế. Chưa bao giờ mẹ cảm thấy ân hận vì đã sinh ra và nuôi dưỡng con. Mẹ chỉ thấy hối hận một điều là bố mẹ đã gây tổn thương cho con khi con đã dũng cảm nói ra sự thật. Nhưng may mắn là con hiểu và vẫn yêu thương, tôn trọng bố mẹ. Con vẫn vững vàng vượt qua tất cả, không những con đỗ vào hệ tài năng hai trường đại học danh tiếng mà còn dành được học bổng đi du học. Nơi xứ người, con vẫn duy trì thành tích học tập của mình và còn tích cực hoạt động giúp đỡ cộng đồng, tham gia diễn đàn phòng, chống ung thư, chống kì thị phân biệt giới tính, sắc tộc. Ở đâu, làm gì, mẹ biết rằng con mẹ cũng luôn được thầy cô và người xung quanh khen ngợi.
Nhật Quang – Tô chan thương yêu của mẹ!
Mẹ hi vọng rằng, ở phương trời xa, con sẽ được sống đúng với con người thực của mình. Con sẽ tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời mình và rồi cũng sẽ có những đứa con ngoan ngoãn, khỏe mạnh, luôn vui vẻ, nhân hậu. Con sẽ trở về nước sống sum vầy bên cạnh mẹ cha. Mẹ cũng hi vọng rằng, con sẽ làm được điều gì đó cho cộng đồng của mình, đem đến hạnh phúc cho mọi người xung quanh.
Nhật Quang – Tô chan thương yêu của mẹ!
Nhân ngày con tròn 20 tuổi, mẹ muốn gửi tới con những lời chúc tốt đẹp nhất. Mẹ tin tưởng rằng, nhất định con sẽ trở thành một người thành đạt, giỏi giang với trái tim tốt bụng, bao dung. Cuối cùng, mẹ muốn nói với con rằng, “dù con là gái, trai, gay hay les thì con vẫn là con của bố mẹ; con vẫn là Nhật Quang, vẫn là Tô chan mà bố mẹ thương yêu nhất. Bố mẹ tự hào về con”.
Mời bạn đọc tham gia cuộc thi ” Viết cho con” để chia sẻ yêu thương và đón nhận những phần quà hấp dẫn