Phận làm dâu mỗi người khổ một kiểu nhưng chắc khắp thiên hạ không ai khổ cái kiểu giống Dung. Dung ôm con vừa về tới cửa mẹ chồng Dung đã ném quần áo đuổi đi, mẹ chồng Dung nói đi thì đi luôn, bà không chứa thứ lạc loài ấy.
Con Dung nghe bà nội mắng thì ôm chặt mẹ khóc, đòi về ông bà ngoại, mẹ chồng Dung càng được thể càng điên tiết, bà kéo tay Dung tống ra đường. Chồng Dung chỉ biết bất lực đứng yên nhìn.
Dung lấy chồng được cả hai bên gia đình đồng thuận, tác thành, thời gian đầu về làm dâu của Dung rất yên ấm hoà hợp, bố mẹ chồng cũng quý mến. Chồng Dung là con trai trưởng, lúc biết tin Dung mang bầu con trai mẹ chồng Dung mừng ra mặt, chăm sóc chiều chuộng Dung hết lòng. Ai cũng nghĩ lúc Dung đẻ con ra thì còn được mẹ chồng yêu quý nuông chiều nữa, nhưng trời chẳng chiều lòng người, lúc đón cháu nội vừa lọt lòng, mẹ chồng Dung ngắm nhìn đứa trẻ rất lâu, mặt bà không nở lấy một nụ cười, bà nhíu mày buông thõng một câu, sao chẳng có nét nào giống thằng bố nó, hay chú nó vậy?
Dung cười bảo, trẻ con mới đẻ thì còn đổi nét liên tục, dần dần rồi sẽ giống, nhưng mẹ chồngDung vẫn tỏ vẻ không vui, bà đặt đứa cháu đích tôn cái uỳnh xuống giường rồi bà chép miệng, giống hệt đằng ngoại.
Kể từ đó trở đi, mỗi ngày mẹ chồng Dung chỉ vào phòng ngó cháu nội một lần xem hôm nay nét cháu đã thay đổi chưa, nhưng éo le thay, thằng bé càng lớn thì càng giống y xì đúc bên ngoại, đặc biệt là giống cậu tức em trai của Dung, nhìn thằng bé không có một nét nào gọi là giống bố. Đã thế ai đến thăm cũng bế ẵm cũng bảo giống hệt cậu nó, chẳng giống bố chút nào, mẹ chồng Dung nghe được càng điên tiết.
Đỉnh điểm tới lúc con trai Dung được một tuổi bà cho họp toàn thể gia đình và yêu cầu mang đứa trẻ đi xét nghiệm ADN, vì bà không tin đó là con của con trai bà. Nghe được những lời tuyên bố thẳng thừng đó của mẹ chồng, Dung ôm con khóc nức nở vì tủi thân vì bị hàm oan, nhưng mặc cho Dung khóc, con trai khuyên can, mẹ chồng Dung nhất mực vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, bà tuyên bố nếu không mang giấy xét nghiệm ADN về đây sẽ đuổi mẹ con Dung về bên ngoại không nhận cháu.Để giữ hoà khí cho gia đình yên ổn, chồng Dung phải thuyết phục Dung đồng ý làm xét nghiệm ADN cho con. Tới khi có xét nghiệm ADN đứa trẻ đúng là con của chồng Dung, mẹ chồng Dung vẫn không buông tha, bà ngày đêm đay nghiến theo kiểu khác.
Mỗi khi cháu khóc, mẹ chồng Dung lại quát mày cút về bên ngoại mày mà khóc. Con Dung làm rơi bể cái gì là mẹ chồng Dung lấy tay đánh liên tục vào mông nó, vừa đánh vừa mắng, như kiểu bao uất hận bà chút hết lên đầu nó. Suốt ngày bà nhiếc móc là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, cái ngữ ấy lớn lên nó cũng chỉ biết nhà ngoại nó thôi.
Tới khi em trai chồng Dung lấy vợ rồi sinh được một cậu con trai, nó lại giống hệt bố chồng Dung, giống hệt bên nội, thì mẹ chồng Dung có sự phân biệt rõ ràng? Có gì ngon lành bà cũng đều dành cho em dâu và con của em trai chồng Dung. Nhiều lần vừa bế ẵm cháu bà vừa mỉa mai bảo: “Đây mới là giống vàng giống bạc nhà bà, đây mới là cháu đích tôn của nhà bà, còn cái ngữ lạc loài ở nơi khác bà là bà không nhận bà là bà đuổi xéo”, nghe mẹ chồng Dung nói vậy Dung uất ức ôm con bỏ về nhà bên ngoại, chồng Dung sang năn nỉ đón hai mẹ con về. Chồng Dung bảo thông cảm cho mẹ, mẹ già rồi hay nói linh tinh, mẹ chẳng còn sống được bao lâu nữa. Thương con xa bố, thương bố xa con, Dung lại nuốt nước mắt ôm con quay về, vừa về tới cửa mẹ chồng Dung đã ném quần áo đuổi đi, mẹ chồng Dung nói đi thì đi luôn, bà không chứa thứ lạc loài ấy.
Con Dung nghe bà nội mắng thì ôm chặt mẹ khóc, đòi về ông bà ngoại, mẹ chồng Dung càng được thể càng điên tiết, bà kéo tay Dung tống ra đường. Chồng Dung chỉ biết bất lực đứng yên nhìn.
Dung một lần nữa ôm con về bên ngoại, Dung đề nghị chồng chuyển ra ngoài ở, nhưng chồng Dung không chịu, chồng Dung giải thích: “Cũng tại cu Tí nhà mình một tí là ông ngoại một tí là bà ngoại nên mẹ chồng Dung mới càng điên, chứ bà rất thương con thương cháu”. Dung gạt nước mắt chỉ tay nói với chồng Dung: “Trẻ con chúng nó khôn lắm, ai yêu chúng nó thì chúng nó lại gần ai ghét chúng nó là chúng nó tránh xa, anh thử nhìn cách mẹ anh đối xử với con anh xem có xứng đáng là bà của nó chưa. Nếu anh không chịu ra ngoài ở thì chúng ta li dị, tôi không thể làm khổ con tôi được, không thể để nó sống ở một nơi mà người ta coi nó như kẻ thù được” .
Nói rồi Dung đứng dậy bỏ đi, Dung quyết tâm sẽ làm như vậy, Dung không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa, với cái tính cách quái ác của bà mẹ chồng, một mình Dung khổ cô còn chịu được, nhưng để con khổ cô không cam lòng.