Đêm vào viện sinh, tôi đau bụng quằn quại, gọi cho chồng không được. Tôi cắn răng phải gọi cho bồ của anh để mong cô ấy nhắn anh về vì biết rõ anh đang ở với cô ta.
Tôi là giáo viên, còn chồng tôi là chủ thầu xây dựng. Chỉ cần nghĩ đến nghề của anh mọi người đã mường tượng ra người đàn ông nay đây mai đó, lang bạt kỳ hồ.
Cũng đúng thôi vì đó là công việc của chồng tôi bắt buộc phải thế thật. Anh hiếm khi về nhà ăn cơm, lại suốt ngày nhậu nhẹt. Tính tôi vốn trầm và nhút nhát nên chỉ dám khuyên nhủ anh nhẹ nhàng chứ không can thiệp vào quá sâu.
Khi chúng tôi vừa kết hôn được một năm, tôi có bầu. Cứ nghĩ chồng sẽ thương chiều mình lắm nhưng ngờ đâu anh càng ít về nhà hơn. Đêm hôm chỉ có mình tôi đàn bà bụng mang dạ chửa, nhiều khi tủi ôm bụng khóc chẳng dám kêu ai.
Rồi chồng tôi có người khác. Đó chẳng phải ai xa lạ cả mà chính là mối tình đầu 4 năm của anh. Họ chia tay vì gia đình cô ấy phản đối quá quyết liệt do nhà chồng tôi hồi đó rất nghèo. Bây giờ thì ngược lại, chồng tôi có tiền còn gia đình cô gái kia làm ăn nợ nần chồng chất.
Nhìn đứa con trong bụng, tôi cứ chịu đựng vì không nỡ để con chưa sinh ra mà không có đủ bố mẹ. Đêm vào viện sinh, tôi đau bụng quằn quại, gọi cho chồng không được. Tôi cắn răng phải gọi cho bồ của anh để mong cô ấy nhắn anh về vì biết rõ anh đang ở với cô ta.
Nhưng bồ của chồng ráo hoảnh nói: “Cô đau thì tự đi lấy, gọi anh Tân làm gì. Anh ấy đang ngủ, có gì sáng mai cô gọi lại”. Nói rồi cô ta cúp máy. Còn tôi một mình vật lộn với đồ đạc đợi mẹ chồng sang.
Nằm trong bệnh viện tôi mới thấy cảm giác tủi thân ghê ghớm. Chồng tôi vẫn chăn ấm đệm êm bên người tình, còn vợ thì quằn quại trong giường bệnh với những cơn đau đẻ đến đứt ruột.
Sinh con xong tôi cũng không khá khẩm hơn là mấy. Đêm ấy tôi đã tự dậy thay tã cho con, chồng cũng chẳng có nhà. Vì trượt chân mà tôi bị ngã, vết khâu còn mới nên tôi bị bục chỉ. Qúa đau và chảy máu nhiều, tôi không thể đi được nên ngất lịm. Tới khi choàng dậy tôi thấy chồng đang khóc và gục mặt trên tay tôi.
Tôi không nhìn mặt anh thời gian ấy. Không hiểu sao anh ấy đột nhiên quay về và đối tốt với tôi. Sau đó một tháng tôi mới biết cô bồ anh hết mực cưng chiều đã đá anh và bắt cá hai tay cùng lúc yêu anh với một đại gia khác.
Lúc ấy tôi chỉ cười khểnh vào mặt anh chì chiết: “Chỉ có tôi là người theo anh từ khi anh còn 2 bàn tay trắng. Lúc anh có tiền nhìn xem đã làm gì với tôi”. Anh quỳ xuống van xin tôi cho anh cơ hội.
Có lẽ nếu khi đó không nhìn vào đứa con bé bỏng của tôi, tôi sẽ chẳng thể tha thứ cho người đã khiến mình tổn thương đến thế. Nhưng tôi đã cho cuộc hôn nhân của tôi một cơ hội.
Câu chuyện ấy đã xảy ra 8 năm rồi. Tới bây giờ chồng tôi là một người đàn ông có trách nhiệm và yêu thương vợ con. Nhiều khi anh cảm ơn tôi vì đã cho anh cơ hội được chữa lành vết thương của tôi.
Thật ra một người phụ nữ bị phản bội, nó mãi hằn nguyên vết sẹo ấy. Nhưng điều đó là của quá khứ. Quan trọng là bây giờ tôi có một người chồng, con tôi có một người cha đúng nghĩa. Tôi đã không đóng cánh cửa hôn nhân của mình lại mà đã rộng tay tha thứ cho chồng mình để vợ chồng cùng hạnh phúc dù hạnh phúc của tôi thật sự chưa bao giờ trọn vẹn.
Nguồn Nguoiduatin.vn