Đang bữa cơm em nói như vô tình. Tiếp thêm thức ăn cho cu Tí, em bình thản nói như một chuyện không liên quan gì đến mình: Nhưng em xin rút nên kết quả là chỉ bỏ phiếu một người.
Bài dự thi cuộc thi “Viết cho người bạn đời của tôi” do Phụ Nữ Ngày Nay tổ chứcMã số: 131_NBĐ |
– Hôm nay Sở vào, trường em vừa bỏ phiếu…
Đang bữa cơm em nói như vô tình. Tiếp thêm thức ăn cho cu Tí, em bình thản nói như một chuyện không liên quan gì đến mình: Nhưng em xin rút nên kết quả là chỉ bỏ phiếu một người.
– Bỏ phiếu gì mà liên quan tới em?
– Trường có hai người đủ tiêu chuẩn… em là một trong số đó. Họ chỉ chọn một người cho vòng sau thôi.
Tôi trân mắt nhìn vợ. Một việc như thế với người khác là cả một cơ hội lớn, với vợ tôi sao cứ như một việc chẳng liên quan tới mình. Thấy tôi nhìn như nhìn người đến từ hành tinh khác, em bảo:
– Anh tiếc chứ gì, em nghĩ rồi. Cô bé kia nhanh nhẹn, năng động hơn mình, lại đã học xong thạc sĩ. Còn em… (vợ hơi chùng giọng) anh đi tối ngày, con còn nhỏ lại ốm đau luôn… Giả dụ là được đi nữa thì anh nghĩ mà xem, bếp nhà mình sẽ lạnh lắm… vả lại mình còn sinh đứa thứ hai nữa…
Vợ nói rất nhanh như một người bị hụt hơi. Một sự xúc động trào lên trong lòng chồng. Bỏ bát cơm dở dang tôi nắm lấy tay vợ. Đôi bàn tay gân guốc, ram ráp tảo tần.
Đã sống với nhau hơn sáu năm rồi nhưng nhiều lúc tôi rất bất ngờ với những quyết định của vợ. Đi làm ba năm, vợ đã ngồi vào vị trí tổ trưởng chuyên môn, nhiều cơ hội mở ra trước mắt. Được mọi người yêu quí, nể trọng, công việc của vợ cứ băng băng. Nhưng khi sếp phó về nghỉ, cơ hội đến được chồng ủng hộ, thì vợ nói: em không thích bon chen, ở vị trí này nhiều khi đi giao lưu, họp hành, con ở nhà khát sữa em đã thấy mình có lỗi rồi. Ngồi cao nữa, vợ đi chồng đi thì gia đình ai xây? Tôi nói: chồng cũng muốn vợ phấn đấu. Vợ bảo mỗi người một suy nghĩ, nhưng tóm lại phụ nữ tham vọng quá cũng phức tạp, và em chọn gia đình. Thú thật không nói ra nhưng tôi rất cảm kích về vợ. Công việc của tôi bận tối ngày, có khi đi cả tuần, không có giờ giấc nào cả. Có khi cơ quan đóng cửa ngoài nhưng bên trong vẫn sáng đèn làm việc. Chưa một lần vợ tôi căn vặn hay nghi kị điều gì. Sáu năm rồi nhưng vợ vẫn luôn trọn vẹn niềm tin. Đôi khi quá bận bịu, thời gian cho gia đình hai bên không có, vợ cũng thay chồng đảm nhận luôn. Những việc trong nhà dưới bàn tay vợ luôn nề nếp trôi chảy…
Rồi cha tôi đổ bệnh. Lúc này chồng mới hiểu trong nhà có người ốm rầu thế nào. Cơn tai biến đã khiến cha nằm nguyên một chỗ. Mọi hi vọng thuốc men chỉ là hi vọng. Ngày nọ qua ngày kia chẳng ai còn thấp thỏm nữa và dần mọi người cũng phải chấp nhận. Em gái ở xa không giúp được gì, chồng đi tối ngày, công việc chăm nom người ốm dồn lên vai vợ. Ba năm cha nằm không một vết loét trên da, chăn màn không có mùi người ốm lâu năm, giường chiếu luôn gọn gàng sạch sẽ… tất tật một bàn tay vợ. Tôi biết, vợ phải cố hết sức để sắp xếp mọi việc cho ổn thỏa.
Và hôm nay, bữa ăn của tôi nghẹn lại vì câu chuyện của vợ. Nhưng tôi cũng không thốt ra được một lời cảm ơn em. Sáu năm chung sống chúng mình chia sẻ những buồn vui, cu Tí chuẩn bị sinh nhật năm tuổi. Vợ không nhiệt tình xem bóng đá cùng tôi như ngày nào nữa. Em có biết bao công việc không tên và có tên. Có những lúc tôi bề bộn, vô tâm, em sẽ càu nhàu. Có thể những lúc cu Tí ốm đau em cáu kỉnh. Những khi mệt mỏi, em đăm chiêu… nhưng anh vẫn luôn cám ơn em, bà xã à. Cám ơn vì em đã mang lại cảm giác ấm áp cho gia đình mình. Cám ơn vì em đã cùng anh đi qua những vui buồn trong cuộc đời. Cám ơn sáu năm ấy bếp nhà mình chưa bao giờ nguội lạnh. Bà xã ơi, qua những dòng này anh muốn nói điều mà lâu lắm rồi anh không nói với em, nhưng nó vẫn luôn luôn ở trong trái tim chồng em: “vì yêu em anh thêm vững bước trên con đường dài!”…
Mời bạn đọc tham gia cuộc thi ” Viết cho người bạn đời của tôi” để chia sẻ yêu thương và đón nhận những phần quà hấp dẫn!