Tôi đã phải trả một cái giá quá đắt cho thứ tình tạm bợ nhuỗm màu thực dụng

Tôi 32 tuổi, sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ ở trung tâm thành phố. Hàng ngày tôi đi làm trong bộ trang phục văn phòng, xe máy đẹp, phụ kiện đúng kiểu, thỉnh thoảng lại đi du lịch.

Người khác nhìn vào sẽ dễ cho là cuộc sống của tôi đang khá ổn, nếu như không có những khoảnh khắc cô đơn đến rợn người mà chỉ riêng mình tôi biết…

Có lẽ do lớn lên trong một gia đình mà mọi người vẫn quen che giấu cảm xúc, mạnh ai nấy bươn chải, nên khi ra ngoài tôi cũng ít dám mở lòng với người khác, dù vô cùng khao khát yêu thương. Công việc của tôi không mấy thuận lợi vì chẳng có sự hỗ trợ của ai, lương bổng làng nhàng. Tôi cũng ít về thăm nhà, vì mặc cảm mình đã lớn mà chưa chồng con, sự nghiệp tầm thường, chưa sắm sửa được gì cho đáng…

buon

Ảnh minh họa.

Qua công việc, tôi có điều kiện gặp gỡ nhiều người đàn ông có địa vị, dư dả tiền bạc. Tiếc là họ hoặc đã có gia đình, hoặc nếu có tìm kiếm quan hệ ngoài luồng thì cũng không đến lượt tôi, một cô gái có phần quá lứa, nhan sắc và tính cách đều mờ nhạt. Đồng nghiệp của tôi đa số trẻ đẹp, sành điệu, tôi chẳng thể so sánh.

Tự biết thân mình, tôi không dám bon chen, mặt khác tôi chỉ muốn kết hôn, sinh con đàng hoàng như bao phụ nữ bình thường. Mong ước chỉ đơn giản thế thôi mà sao quá khó. Thành phố nào có rộng lớn gì mà tìm hoài vẫn không gặp được duyên phận của mình. Có lẽ vì thế, đến một giai đoạn nào đó trong đời, sau khi trải qua vài cuộc tình chẳng đâu vào đâu, người ta dường như đâm ra ngao ngán, chẳng còn dám tin và yêu nữa. Chỉ có nỗi âm thầm khát khao yêu thương là rất thật, thật đến nao lòng…

Rồi tôi có thai với một người đàn ông đã nghỉ hưu non, đang “Song hỉ lâm môn” kinh doanh địa ốc, thường qua lại công ty tôi tìm cơ hội đầu tư. Lùn, xấu, vẻ ngoài xuềnh xoàng, anh không phải là đối tượng ngắm nghía của các cô gái trẻ đẹp và ham tiền. Anh cũng biết điều đó nên đã “hạ chỉ tiêu” để mắt tới tôi.

Ban đầu, tôi chỉ định cà phê tán gẫu với anh cho đỡ buồn, nhưng dần dà sự trống trải của cuộc sống độc thân đã đẩy tôi đi xa hơn, cặp bồ với anh mà chẳng đòi hỏi gì. Khi thân thiết tôi mới nhận ra anh là người keo kiệt, chi li từng chút. Hơn một năm quen nhau, anh chưa từng tặng tôi món quà nào cho đáng, chỉ vài thứ lặt vặt và những lời hứa hẹn xa vời. Biết thế nhưng tôi vẫn lừng khừng không dứt ra được, thỉnh thoảng vẫn cùng anh đi khách sạn, dù lòng chẳng mấy vui vẻ…

Báo tin có thai cho anh, tôi nhận lại được một câu rất đúng bài, là anh nhường tôi quyền quyết định, anh thì sao cũng được. Tôi cũng không còn trẻ trung gì, nhiều lúc cũng chỉ ước có một đứa con hủ hỉ. Nhưng, nếu con sinh ra không có cha, gia đình tôi ít nhiều cũng bị tai tiếng. Nói gì thì nói, việc làm mẹ đơn thân không phải chỉ riêng mình muốn là quyết định được… Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng khi đối mặt với anh, tôi mới bẽ bàng hiểu ra, mình chưa sẵn sàng. Thâm tâm vẫn muốn sinh con với người đàn ông mình thật lòng yêu thương, trân trọng. Mà anh thì…

Đó là chưa kể, anh còn buông ra những lời nghi ngờ, kiểu như lẽ nào cả tháng chỉ có lần đó mà đã dính? Tôi không quá bất ngờ với thái độ đó của anh nhưng vẫn thấy bị tổn thương. Anh nghĩ tôi lừa anh để làm gì?

Từ lúc tôi dính “tai nạn”, anh chưa từng bỏ ra một xu, thậm chí tôi yêu cầu anh đưa đi khám để xác định rõ chuyện có thai, anh cũng mặc kệ tôi trả các chi phí. Một quả cam, hộp sữa cũng chẳng có. Tôi chẳng thiếu thốn gì nhưng vẫn thấy bất mãn.

Bằng một kiểu “diễn sâu” đến khó tin, anh lòng vòng rằng, nếu để sinh chỉ sợ tôi thiệt thòi, vì anh chắc chắn không thể chăm sóc cho mẹ con tôi chu đáo. Khi tôi nói muốn giữ, thì anh khuyên nên nghĩ lại, đừng chọn con đường khó cho cả hai.

Tôi nói anh bù đắp chút đỉnh để tôi yên tâm nghỉ phép ít hôm xử lý, thì anh thản nhiên cho là tôi quan trọng hóa vấn đề, đòi hỏi, bẫy anh vì tiền. Những lời khó nghe ấy khiến tôi vừa tủi thân, vừa muốn nổi điên. Vậy là đúng bài! Anh lòng vòng cho là tôi đang kiếm cớ để xa anh, nếu tôi muốn chia tay thì cứ nói thẳng…

Một phụ nữ đã hơi cứng tuổi để sinh nở, ít bạn bè, không người nhà bên cạnh, đang có thai mà chẳng thể báo tin vui ấy cho bất kỳ ai, lòng lại bất an vì không tìm được hướng giải quyết hợp lý… Tất cả cộng thêm cảm giác mình đã bị gã đàn ông kia lợi dụng thân xác, muốn rũ bỏ lúc mình yếu đuối và cần sự hỗ trợ nhất, thì còn nỗi đau tủi nào hơn?

Tôi chỉ muốn tung hê lên, báo cho “sư tử” nhà anh ta biết, xem ai mất mát cho biết, nhưng cũng sợ bị vợ anh ta đánh ghen. Có lẽ sẽ chẳng ai bảo vệ hay đồng cảm, thương hại tôi, một kẻ thứ ba ngu xuẩn…

Tất nhiên là tôi phá thai, vừa kịp thời gian để không phải động đến dao kéo. Sức khỏe và tâm lý bị ảnh hưởng, tôi biết đoạn đường phía trước càng thêm khó khăn với mình. Không đặt nhiều tình cảm đến độ phải muộn phiền. Thất vọng vì mối quan hệ với anh ta, nhưng tôi đã phải trả một học phí quá đắt cho thứ tình yêu tạm bợ và nhuốm màu thực dụng của mình…

Theo Phunuonline

Bài viết cộng tác độc giả vui lòng gửi về email bientap@pnnn.vn
CHIA SẺ

0 BÌNH LUẬN

BÌNH LUẬN