Người ta nói đúng, trời chẳng cho ai tất cả… anh bất ngờ bị lâm vào bạo bệnh và qua đời. Tai họa ập dến với căn nhà nhỏ.
Bài dự thi cuộc thi “Viết cho người bạn đời của tôi” do Phụ Nữ Ngày Nay tổ chứcMã số: 210_NBĐ |
Ngày….tháng…năm….
Anh thương yêu!
Khi nhưng dòng này đến tay anh là khi anh đã chia xa mãi mãi, khi nỗi đau vẫn còn trong trái tim em.
Hôm nay, khi ngoài kia, tiếng pháo giao thừa đang vang lên rộn rã, những bước chân vội vã của người qua đường đang trở về với gia đình thân yên bên mâm cơm giao thừa. Lúc này đây, trong cái se lạnh của tiết trời miền bắc, em nhìn vào ánh đèn phòng ngủ hắt lên khuôn mặt trong sáng, ngây thơ của con, hàng mi dài cong vút, khuôn miệng nhỏ xinh đang mỉm cười trong giấc mơ mà lòng như thắt lại.
Con bé là kết quả của một tình yêu kéo dài suốt ba năm, tình yêu như một câu chuyện cổ tích. Chắc hẳn anh đã quên, nhưng hôm nắm tay nhau đi dưới mưa, trời thì lạnh giá nhưng đôi tay thật ấm áp phải không anh. Có những hôm em đi học thêm về muộn, trong cái lạnh cắt da, anh vẫn đứng chờ em suốt mấy tiếng đồng hồ dưới gốc cây hoa sữa. những lần em đi du lịch cùng nhà trường, bất chợt ốm, anh không quản đường xa đến chăm em… tình yêu đến với chúng ta nhẹ nhàng tự như một điều hiển nhiên. Anh và em, vượt qua rào cản của gia đình để đến với nhau.
Cuộc sống của em là một chuỗi ngày hạnh phúc khi có anh đi bên cuộc đời em, nhất là khi chúng ta có con- tình yêu bé nhỏ. Tình yêu ấy là kết quả của ba năm nỗ lực chạy chữa kiếm tìm, một cô bé có đôi mắt to tròn, nước da trắng ngần và khuôn miệng nhỏ xinh, nụ cười chúm chím.
Từ khi có con, hạnh phúc tưởng chừng như quá viêm mãn với chúng ta. Ngôi nhà nhỏ luôn rộn rã tiếng cười, anh chăm chút lo toan từ những điều nhỏ nhặt cho vợ con. Từ khi mặt trời lên, cho đến khi đi ngủ, anh cũng nắm tay em, bàn tay cho em sức mạnh vượt qua những khó khăn trong cuộc sống giống như lúc anh năm tay em đi dưới cơn mưa mùa đông năm nào.
Người ta nói đúng, trời chẳng cho ai tất cả… anh bất ngờ bị lâm vào bạo bệnh và qua đời. Tai họa ập dến với căn nhà nhỏ. Con chúng ta còn thơ dại, con thấy ba nằm đó mà cứ gọi tên, sao “ ba không dậy chơi với con hả mẹ” , “bao nhiêu người đến chơi, bao nhiêu đồ ăn ngon mà hằng ngày mình không có sao ba chẳng dậy ăn”, con chạy lại ôm ba, lay ba dậy mà không ai kịp ngăn, em quay đi mà không ngăn nổi dòng nước mắt.
Anh mất, mẹ con em rơi vào nỗi cô đơn trống trải. Mỗi lần nhìn ra đường, thấy bóng ai vội vã, thấy ai mặc chiếc áo kẻ ô màu xanh ấy, em lại thấy giống anh. Những lúc con ốm, nhất là khi đêm xuống, em sợ hãi vô cùng, nếu trước đây, có anh thức cùng em, cùng em cặp nhiệt độ cho con, lấy cho em chậu nước ấm lau cho con, thì giờ đây em chỉ biết ôm con mà khóc, xoay một mình mà nước mắt rơi, nhớ anh, lo cho con và thương cho bản thân mình. Cũng có khi bất chợt trên đường nhìn thấy nhiều gia đình nắm tay nhau mà lòng em như thắt lại. Ở nơi xa kia, chắc hẳn anh cũng nhớ thương em và con phải không anh….
Hạnh phúc là không dễ kiếm tìm, và khi tìm thấy thì hãy nắm chặt lấy nó đừng buông tay. Trên thế giới có hơn 8 tỉ người, để gặp nhau, nên vợ nên chồng thì đúng là cơ duyên, đừng để khi lạc mất nhau rồi mới mãi nuối tiếc…
Mời bạn đọc tham gia cuộc thi ” Viết cho người bạn đời của tôi” để chia sẻ yêu thương và đón nhận những phần quà hấp dẫn!