Trời đất như sụp đổ trước mắt tôi, nhìn mẹ con họ hỉ hả cười với nhau, tôi như đứt từng khúc ruột. Quá giận dữ, tôi đã lao vào chỉ trích họ vô tình vô nghĩa, cười trên nỗi đau của người khác.
Tôi là người phụ nữ truân chuyên. Người chồng đầu tiên của tôi bị tai nạn giao thông mất sớm chỉ sau 4 tuần làm hôn lễ.
Sau khi đoạn tang chồng tôi cũng có yêu đương qua lại với một vài người đàn ông, nhưng tất thảy họ đều từ chối kết hôn. Không ai cho tôi một danh phận vì sợ điều tiếng. Tôi cảm thấy ai oán vô cùng, bởi tôi cũng đảm đang tháo vát, nhan sắc cũng không quá tệ, nhưng ở làng quê lạc hậu của tôi không ai dám mang hạnh phúc cho tôi.
Tôi bỏ quê lên Hà Nội làm ôsin cho một gia đình trung lưu và là nhà chồng hiện tại của tôi. Nhà này cũng hoàn cảnh, chỉ có một mẹ, một con và một đứa cháu nhỏ. Bà mẹ đã già, lại bị tai biến nên yếu ớt, khó có thể tự chăm lo cho bản thân. Anh con trai là một công chức bình thường, bị vợ bỏ vì chê nghèo. Gia đình anh chẳng có nhiều tiền mà trả cho tôi, tôi chấp nhận ở lại làm chỉ vì tình thương.
Tôi thương bà mẹ bệnh tật, thương anh gà trống nuôi con nhỏ mẹ già và hơn hết là thương đứa nhỏ không được mẹ chăm sóc nên đau ốm suốt. Bù lại, tôi cũng được đối xử rất tốt, họ coi tôi như một thành viên trong gia đình, gần như không có khoảng cách giữa chủ nhà và người giúp việc. Bà mẹ là một người hay chuyện, suốt ngày lại chỉ loanh quanh được trong nhà nên rất vui mừng vì có tôi để bầu bạn. Chẳng hỏi mà bà cũng tâm sự, giãi bày với tôi những nỗi khổ tâm của mình.
Còn anh thì thật đáng thương. Sau khi bị vợ bỏ, cũng chẳng dám đi bước nữa vì mặc cảm. Đứa con thì mới vừa tròn 3 tuổi, từ khi tôi đến, nó cứ bám riết lấy chẳng chịu rời nên thành ra tôi cũng không nỡ đi.
Bà mẹ già có ý vun vén cho tôi và con trai của mình nên rất chiều chuộng tôi. Vì góa chồng đã lâu nên tôi cũng chẳng cự tuyệt sự ưu ái ấy. Tôi tự nguyện ở lại làm vợ anh, không cần cưới hỏi cho tốn kém, cứ lặng lẽ sống bên nhau.
Sáu tháng sau khi chấp nhận về sống chung, tôi có thai. Khỏi phải nói tôi vui đến cỡ nào, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc khi có một gia đình và sắp có đứa con của riêng mình. Nhưng số phận lại không mỉm cười với tôi, tôi sảy thai khi mới 3 tháng. Cái tin sét đánh này thật sự khiến tôi bị suy sụp hoàn toàn. Anh và mẹ chồng cũng an ủi tôi rất nhiều. Tôi lại cố gượng dậy, nghĩ rằng dù sao mình cũng vẫn còn một gia đình.
Nào ngờ, một lần đi chợ về sớm hơn thường lệ, tôi đã nghe được câu chuyện của mẹ chồng và chồng. Họ chẳng những không phiền muộn mà còn tỏ ra vui vẻ, mừng rỡ khi tôi bị sảy thai, như thể đã trút được một mối lo. Họ lo rằng có con, tôi sẽ yêu con mình hơn mà xao nhãng con riêng của chồng. Mẹ chồng tôi còn nói: “Nó chửa đẻ nằm ra đó thì ai chăm thằng Tít? Với lại chẳng lẽ bắt bà già này trông nom con dâu đẻ?”.
Trời đất như sụp đổ trước mắt tôi, nhìn mẹ con họ hỉ hả cười với nhau, tôi như đứt từng khúc ruột. Quá giận dữ, tôi đã lao vào chỉ trích họ vô tình vô nghĩa, cười trên nỗi đau của người khác. Thấy tôi hung dữ như vậy, chồng tôi lảng tránh, còn mẹ chồng thì quát vào mặt tôi: “Chúng tôi nào có lỗi. Cô không cẩn thận nên sảy thai, trách cứ gì mẹ con tôi. Vả lại chúng tôi cần con dâu để chăm lo gia đình, chứ có phải để tôi hầu hạ cô đâu”.
Cả thân hình tôi đổ sụp xuống nhà đau đớn, đầu óc tôi quay cuồng, không nghe nổi mẹ con họ nói gì. Chỉ biết khi tỉnh dậy tôi đang nằm trong bệnh viện. Tôi không muốn nhìn thấy những con người độc ác đó nhưng hiện tại tôi cũng chưa đủ tự tin để bước ra làm lại cuộc đời. Liệu trong cuộc đời này có ai, có nơi nào dung nạp người phụ nữ bất hạnh, truân chuyên như tôi không? Tôi biết phải làm sao để cứu lấy đời mình? Mọi người hay giúp tôi, tôi không còn đủ tỉnh táo để đưa ra bất cứ quyết định nào.
Nguồn Trí thức trẻ